Wednesday 15 April 2015

Giảng bình 021-026



Kim Tinh trang thành kiều thị dạ
Ngọc lâu yến bãi túy hòa xuân
Tỉ muội đệ huynh giai liệt sĩ
Khà liên quang thái sinh môn hộ
 
Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm
Bất trọng sinh nam trọng sinh nữ

 

Trong nhà vàng, sau khi trang điểm xong, nàng tới chầu vua vào lúc ban đêm. Tại lầu ngọc, sau khi yến tiệc xong rồi, trong sự say sưa, có bào hàm tình xuân chan chứa. Chị em và anh em nàng đều được vua ban phẩm tước, cắt đất đai cho, khiến cho vẻ sáng sủa, đáng yêu phát sinh ra trong cửa nhà nàng. Việc này làm cho lòng các bậc cha mẹ trong thiên hạ không trọng sinh con trai nữa, mà trọng sự sinh con gái.

Nhà vàng đúc đêm thanh ôm ấp,
Lầu ngọc cao, say ắp màu xuân.
Anh em sướng đủ mọi phần,
Mà cho thiên hạ có lần rẻ trai.

Để ý: Âm vận nồng nàn say đắm úc, ấp, ọc, ắp (ắp, ấp, ngọc, đúc). Ân ái no tròn, đầy ắp giữa nhà vàng, lầu ngọc trong màu xuân êm ái của đêm thanh! 

Lần thứ năm, linh tính lại lên tiếng. Giai nhân được sướng, còn sướng lây cho anh em đủ mọi phần... Mà cho thiên hạ... Hờn ghen lần này không chỉ giới hạn ở nơi nhan sắc phấn son. Khắp thiên hạ từ nay, trai thanh niên bị rẻ rúng sẽ không thể nào chịu nhẫn nại làm ngơ. Tự bao đời ông cha, có bao giờ trai bị rẻ rúng? Có bao giờ Á Đông mình xảy ra cái việc tày trời trọng nữ khinh nam? Thật là đất trời sụp đổ. 


Để ý: Tiếng mà cho chỉ có Tản Đà mới dùng nổi. Mà cho ... có lần cũng tuyệt vời như tiếng có ngần, chậm phần vua ra ở trên. Và cũng chỉ người Việt Nam chúng mình mới thưởng thức nổi. Nó ngon lành cho chúng ta nhớ mãi mai sau cũng ngon lành như những tiếng vô nghĩa sắt son hiền thục của Đoạn Trường Tân Thanh: Mai sau dù có bao giờ...

 
Ta hiểu vì lẽ gì mà lục bát của Tản Đà, và Tản Đà phong thi lại đẹp quá.
 

 Ai đi đường ấy làm chi
Nước thì độc nước, buôn thì khó buôn
Đêm đêm chớp bể mưa nguồn
Ai đi ai để cái buồn cho ta
Năm nay em mới mười ba
Còn hai năm nữa thời là mười lăm
Mong cho trời chóng hết năm
Năm sau dâu tốt cho tằm hơn tơ
Chồng người xe ngựa người yêu
Chồng em khố đũi em chiều em thương
Muốn ăn rau sắng chùa Hương
Tiền đò ngại tốn, con đường ngại xa
Người đi ta ở lại nhà
Cái dưa thời khú, cái cà thời thâm
Anh em sướng đủ mọi phần
Mà cho thiên hạ có lần rẻ trai

Không biết Đoạn Trường Tân Thanh quán tuyệt có những âm vang kỳ ảo đó không. Ta muốn lần giở lại... Tản Đà đã sử dụng tuyệt vời những tiếng đưa đẩy hầu như tầm thường, hầu như vô nghĩa trong ngôn ngữ bình dân. Chúng cũng tầm thường, cũng vô nghĩa, và cũng nồng nàn vô hạn, như cái nhìn và lời hẹn của cô thôn nữ thờ thẫn đưa anh lên đường để cô ở lại "không biết rồi cuộc đời có cho phép em ôm lòng chờ đợi anh không". 





No comments:

Post a Comment